Truyện cổ Andersen - Một người vui tính
Chào mừng các bạn đến với truyện cổ tích dành cho người lớn.
Các bạn thân mến! , khi tôi còn bé tôi đã rất thích truyện cổ của nhà văn Đan Mạch Hans Christian Andersen và khi đã trưởng thành đi qua bao nhiêu buồn vui của cuộc đời, khi đọc lại truyện cổ Anderxen tôi cảm thấy như cuộc đời mình nằm trong bối cảnh xã hội trong từng câu chuyện cổ.
Ngày bé chúng ta đọc truyện cổ Andersen để đắm mình trong thế giới thần tiên của nhân vật trong truyện, và khi trưởng thành ta đọc truyện cổ Andersen để chiêm nghiệm lại cuộc đời của mình, chiêm nghiệm những triết lý sâu xa trong từng câu chuyện cổ của nhà văn Đan Mạch nổi tiếng Hans Christian Andersen. Những câu chuyện cổ đã trở thành di sản văn học thế giới.
Hôm nay Truyện cổ tích dành cho người lớn xin giới thiệu đến các bạn câu chuyện
MỘT NGƯỜI VUI TÍNH
Câu chuyện kể về nhân vật chính có cha làm nghề đánh xe tang. Anh thích ngắm mộ phần, nhưng không u sầu mà tìm thấy sự thanh thản, khôi hài. Dù xuất thân gắn với cái chết, nhưng với sự hài hước và dí dỏm của mình anh mang tiếng cười đến cho mọi người.
Bản thân tôi rất thích câu chuyện này. Bạn hãy thử nghĩ lại xem. Tất cả chúng ta không phân biệt giàu sang nghèo hèn, không phân biệt thành công hay thất bại chúng ta đều đi đến một cái đích duy nhất đó là CÁI CHẾT kết thúc quãng đời này sau một tấm bia mộ.
Tấm bia mộ quá nhỏ, chẳng thể ghi được nhiều, quãng đời đó của chúng ta sẽ được lưu lại trong ký ức của người còn sống, theo cách nhìn của họ.
Vậy bạn nghĩ điều gì trong cuộc sống của chúng ta gây ấn tượng chọ họ. Tôi thì nghĩ rằng một cuộc sống giản dị và chân thành sẽ tạo ấn tượng đẹp cho những người ở lại.
Có bạn sẽ cười và nghĩ rằng, chết là hết còn quan tâm gì đến chuyện mọi người ở lại nghĩ gì.
Không đâu bạn, cái chết chỉ là một phần trong hành trình SỐNG của bạn
Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ 14 có nhiều lần nói về cái chết với tinh thần từ bi và trí tuệ như thề này :
“Trong cả cuộc đời, biến cố lớn lao nhất của con người chính là cái chết. Nhưng nếu ta chuẩn bị tâm hồn bằng sự hiểu biết và tu tập, thì cái chết không còn là nỗi sợ hãi, mà là một phần tự nhiên của hành trình sống.”
Cũng như trong chuyện : Một người vui tính , An derxen đã viết : “Họ nằm đó, chết cứng, hết ho he, cho đến khi họ hồi sinh thành người mới mẻ và tốt lành hơn.”!!!!
Bây giờ, mời các bạn nghe chuyện : Một người vui tính
MỘT NGƯỜI VUI TÍNH
Tôi thừa hưởng ở cha tôi một thứ có thể coi là quý giá nhất - sự vui tính. Cha tôi là ai ấy hả? Ồ, kể ra cha tôi ai cũng không liên quan gì mấy, chỉ cần biết ông là người sôi nổi, mạnh mẽ, to béo phục phịch; con người ông, cả ngoài lẫn trong, hoàn toàn tương phản với nghề nghiệp ông. Ông làm nghề gì ư? Địa vị xã hội của ông ra sao ấy hả? Chà, kể mà điều đó được viết ra và in ngay ở đầu sách, thì rất có thể nhiều độc giả sẽ gạt phắt cuốn sách sang một bên mà rằng:
Cuốn sách này thật kinh khủng! Cái thứ đó chẳng hấp dẫn gì.
Tuy vậy, cha tôi đâu phải đồ tề thịt ngựa, mà cũng không phải đao phủ. Trái lại, nghề của ông nhiều khi đã đặt ông lên trước những người danh giá nhất tỉnh, ông ở vị trí đó rất phù hợp, rất đúng chỗ. Ông buộc phải đi trước - trước cả giám mục, trước các ông hoàng dòng dõi, đúng như vậy, luôn luôn ở vị trí hàng đầu, vì ông đánh xe tang mà!
Giờ thì mọi sự đã rõ rồi nhé, và tôi phải nói rằng, khi người ta nhìn thấy cha tôi ngồi trên bục trước xe tang, mặc chiếc áo choàng dài có đuôi màu đen, đội mũ ba góc viền nhung đen, và cũng khi đó, thấy mặt ông nghênh nghênh nhìn quanh thế gian này, khoát mặt tròn, xoay tròn như mặt trời, miệng cười toác, lúc đó, mọi ý nghĩ về nỗi buồn, về mồ mả không còn ám ảnh trong đầu nữa. Bộ mặt ông dường như muốn nói:
Có gì đâu mà! Sẽ tốt đẹp hơn các vị tưởng đấy!
Thế đó, người đời thấy tôi thừa hưởng từ cha tôi tính tình vui vẻ và thói quen thường xuyên đi ngắm nghĩa trang điều này khá thú vị đấy, chừng nào người ta còn đến đó một cách vui vẻ. Ấy, chưa hết đâu, còn điều này nữa: Cũng như cha tôi, tôi đặt mua thường xuyên một tờ báo địa phương.
Giờ tôi không còn trẻ nữa. Không vợ, không con cái, không tủ sách. Nhưng như tôi đã nói, tôi đặt mua dài hạn một tờ báo địa phương, và thế là quá đủ. Đó là tờ báo hay nhất với tôi và với cha tôi. Tờ báo cực kì bổ ích, chứa đựng tất cả những gì ta cần biết. Thí dụ như ai đang thuyết giáo trong nhà thờ, ai đang rao giảng trong những cuốn sách mới nhất. Tìm nhà, tìm người giúp việc, quán ăn và thức ăn ở đâu, ai đang bán đại hạ giá, ai đã tự tử cùng bán mình!
Trong báo sao mà nhiều người làm từ thiện thế? Sao nhiều câu thơ vô thưởng vô phạt thế, chẳng thể làm mếch lòng ai? Sao nhiều quảng cáo tìm bạn kết duyên thế? Sao nhiều cuộc hẹn được thực hiện và hủy bỏ thế?... Tất cả đều đơn giản và tự nhiên. Người ta có thể sống sung sướng hạnh phúc cho đến ngày được đem chôn nhờ đặt mua dài hạn báo địa phương. Và cứ theo đà này, đến khi nhắm mắt xuôi tay, người ta sẽ có một núi giấy tú hụ làm giường êm ái để nằm - trừ phi ai đó thích vô gỗ bao hơn!
Tờ báo địa phương và nghĩa trang luôn luôn là hai thú chơi hào hứng nhất của tôi, hai cơ sở sẵn tìm sự vui vẻ, hạnh phúc nhất của tôi.
Ai cũng có thể xem lướt tờ báo địa phương, nhưng giờ, hãy đi với tôi tới nghĩa trang. Chúng ta hãy đến đó khi mặt trời tỏa sáng, cây cối xanh tươi, và tản bộ giữa những ngôi mộ. Từng ngôi mộ tựa như cuốn sách có bìa là bia mộ, ta có thể đọc tên sách - những cái tên nói cho chúng ta biết nội dung cuốn sách (và có thể cũng chẳng nói lên điều gì). Tôi biết điều đó từ cha tôi, và do thể nghiệm của bản thân. Điều đó cũng sẽ nằm trong "cuốn sách mộ" của tôi, cuốn sách tôi tự làm ra, vì hứng thú và vì lợi ích của riêng tôi, được lấy cảm hứng từ hầu hết những ngôi mộ ở đây, và cả một số ngôi ở nơi khác nữa....
Và giờ, chúng ta đang ở nghĩa trang này.
đằng sau hàng rào sơn màu trắng - nơi đã từng trồng một cây hồng, giờ không còn nữa, chỉ còn được trang trí đôi chút bởi một nhánh vạn niên thanh mọc trên ngôi mộ cạnh đấy vươn những ngón tay màu xanh qua hàng rào - là mộ một người đàn ông bất hạnh nhất. Khi còn sống, ông phải cái tính quá ư cầu toàn, nhất là trong nghệ thuật. Một tối, khi đi xem hát, ông hi vọng được tận hưởng tác phẩm bằng tất cả trái tim, nhưng buổi diễn ông tới coi cuối cùng hóa ra hỏng bét cả, chỉ vì người công nhân hậu đài chiếu đèn quá sáng lên mặt trăng; tấm voan che phủ đàng trước phồng thay vì treo đằng sau; rồi thì một cây cọ được trang trí cho hoạt cảnh trên đảo xứ Amager, một cây xương rồng thì lại xuất hiện trong hoạt cảnh ở Tyrol, mấy cây sồi thì kề trong cảnh diễn ra ở Bắc Na Uy! Quan trọng quá gì đâu! Ai lại đi thắc mắc những thứ vớ vẩn như vậy. Suy cho cùng, đấy chỉ là diễn kịch, và mục đích chỉ là tiêu khiển... Rồi ông còn bận tâm cả việc sao khán giả vỗ tay quá nhiều, hoặc quá ít!
Cánh rừng này ẩm ướt lắm kia, - ông thường nói, - làm sao ban đêm lại sáng như thế được.
Rồi ông đảo mắt xung quanh, ngó xem hạng người nào vào rạp trê giờ mà vẫn cười hô hố, còn ngồi nhầm chỗ nữa chứ, điều đó làm ông bực mình. Ông không thể chịu đựng nổi, nó khiến ông đau khổ, và giờ đây ông đã nằm dưới mồ.
Còn đây là mộ một người số đỏ, một người do dòng dõi cao quý và được thần may mắn phù hộ, chứ không thì ông ta cũng chẳng làm nên cơm cháo gì. Nhưng trời đất sắp đặt mọi thứ tài tình đến nỗi cứ nghĩ đến đời ông là đã thấy hài lòng rồi. Áo khoác của ông được thêu cả vạt sau lẫn vạt trước, và vị trí thích hợp với ông ta là một phòng khách lộng lẫy. Giống như một sợi dây kéo chuông có thêu cườm quý hiếm luôn luôn cần một sợi thừng chắc, bén ở phía sau để kéo, giật, ông ta cũng có một "sợi dây" trung thành, bền chắc - một người đại diện làm các công việc hộ ông. Đấy, người ta biết mọi việc đều được sắp đặt khéo léo, làm gì mà chẳng vui tính!
Nằm ở đó - trời ơi, buồn thực sự đây - là một người trong suốt sáu mươi bảy năm tâm niệm tìm ra một câu nói dí dỏm. Mục tiêu duy nhất của đời ông là điều đó, và cuối cùng, ông đã tìm ra một câu thật rõ rành rành là dí dỏm, ông khoái quá đến nỗi chết thẳng cẳng, chết vì sướng, vì đã nghĩ ra. Nhưng chẳng ai được hưởng cả, chưa ai được nghe câu dí dỏm ấy. Chắc ông không được hưởng khoảnh khắc nào bình yên dưới mồ, vì cái câu ấy phải được nói vào giờ ăn trưa, mà là một con ma, ông chỉ có thể - theo tín ngưỡng dân gian - nói câu ấy vào lúc nửa đêm. Lời dí dỏm của ông sẽ bật ra không đúng lúc, vì vậy sẽ không có ai cười cả, và thế là ông ta đành ôm cái ý dí dỏm ấy xuống mồ.
Một ngôi mả buồn, quá buồn, chắc chắn là thế.
Còn nằm kia là một quý bà bủn xỉn ghê gớm. Sinh thời, bà thường tỉnh dậy ban đêm và kêu meo meo để hàng xóm tưởng bà cũng có một con mèo. Phải, bà ta kẹo kiệt như thế đó.
Nằm đây là một tiểu thư nề nếp. Tại một bữa tiệc, nàng muốn trình diễn ca nhạc. Phần góp vui của nàng là một bài hát Ý, mở đầu bằng câu: "Em không có giọng để nói với anh...", mà đó là điều thật thà nhất nàng đã từng nói.
Đây lại là một quý nương kiểu khác. Khi tiếng chim bạch yến của con tim bắt đầu líu lo, thì lỗ tai lại bị bịt kín. Ôi, quý nương xinh đẹp, nàng sừng sững ở đó với ánh hào quang của tình yêu lứa đôi. Đúng là một câu chuyện thường thấy như cơm bữa, nhưng vẫn là một chuyện hay. Thôi, xin hãy để người chết yên nghỉ.
Nằm đằng kia là một bà góa, có cái miệng hát hay và con tim toàn mật đắng. Bà ta rình mò quanh các gia đình hàng xóm để bới móc sai sót của họ, y như tờ tuần báo Nosey Park ngày xưa soi mói, tố cáo ngọn đèn đường bị quên thắp sáng.
Đây là vòm mộ của một gia đình. Tất cả người trong gia đình này hình như đồng tâm nhất trí rằng nếu có ai - kể cả báo chí - nói: "Chuyện ấy xảy ra như thế này..." thì khi đứa con trai nhỏ của họ đi học về và bảo: "Câu chuyện con nghe thế kia cơ...", cả nhà sẽ tin lời đứa bé, bởi nó là người trong gia đình. Nếu con gà trống nhà họ bất ngờ gáy lúc nửa đêm, với họ, dĩ nhiên trời đã sáng, dù người gác đêm và tất cả đồng hồ trong tỉnh đều báo là đang nửa đêm!
Goethe (1) vị đại kết thúc tác phẩm Faust (2) bằng câu: "Có thể còn nữa", và như vậy, cuộc dạo chơi quanh nghĩa trang của chúng ta cũng có thể còn nữa. Tôi thường hay đến đây. Nếu có người bạn nào, hoặc kể cả người không phải là bạn, quấy rầy tôi, tôi tìm ngay một vạt cỏ dành cho người ấy, rồi tôi hạ huyệt họ tập lự! Họ nằm đó, chết cứng, hết ho he, cho đến khi họ hồi sinh thành người mới mẻ và tốt lành hơn. Tôi viết truyện về cuộc đời và tính tình của họ - dưới con mắt của tôi - vào cuốn "sách mộ" của tôi. Đó là cách mọi người nên làm, chẳng cần nổi đóa khi có ai cư xử tồi tệ với mình. Phải vùi sâu họ xuống. Hãy vui vẻ và gắn bó với tờ báo địa phương, vì tờ báo này do dân viết, mặc dầu nhiều khi thuê người khác viết.
Khi bản thân tôi và câu chuyện đời tôi đến thời điểm đóng bia, xin hãy ghi lên mộ tôi hàng chữ: "Một người vui tính".
Đó là tóm tắt cuộc đời tôi.